Trung Tâm Bản Vị: Quốc Gia (P1)

Trong tiến trình của cá nhân tu dưỡng để gia nhập vào xã hội sẽ không thể thiếu yếu tố thiên nhiên (địa lý). Yếu tố địa lý xác định phạm trù quốc gia, hiến pháp mà con người hoạt động để xây dựng đời sống.
Để xây dựng lại một quốc gia băng hoại sau hàng chục năm dưới chế độ cộng sản ngu dân thì các tổ chức chính trị hay đấu tranh (đảng) sẽ có kế hoạch gì để phục hồi “gia tài của Mẹ”? Nếu chúng ta chỉ hô hào lật đổ CỘNG SẢN VIỆT NAM (CSVN) mà không đưa ra một kế hoạch, lộ trình để xây dựng đất nước thì đối với những người quan tâm đến vận mệnh dân tộc, đất nước đang sống trên vùng đất yên bình (hải ngoại) thật là vô ích.
Chẳng lẽ chúng ta đợi đến khi CSVN biến mất mới xuất hiện để hứa hẹn XYZ? Chính trị là tiên liệu. Không biết tiên liệu, không chuẩn bị, không có kế hoạch thì đó là chính trị thời cơ chủ nghĩa. Thời cơ chủ nghĩa thì không phải vì dân hay nước mà vì xôi và thịt (danh lợi và quyền lực).
Trong nước
Tình trạng hiện nay là trong nước người dân bị cai trị bởi đảng CSVN dùng bạo lực để cưỡng bách người dân phục vụ chế độ độc tài. Ngoài việc tham nhũng, CSVN đã không phát triển dân trí, không tạo công ăn việc làm cho dân, ngoài việc đưa dân đi lao động nước ngoài, khi có nguy biến, tai nạn thì bất lực, kêu gọi quốc tế giúp đỡ. Gặp nạn Covid thì lại chận đầu ăn tiền vé máy bay mới cho về Việt Nam. Thanh niên thì đi lao động mà phụ nữ thì bán mình cho ngoại nhân. CSVN theo chân Trung Cộng mở cửa cho tư bản đầu tư vào VIỆT NAM, xây cất cao ốc, cầu đường nhưng CSVN không có kế hoạch cho thành phố nên ngập lụt vẫn xảy ra. Mọi sự phản kháng của dân về ruộng đất (bị tịch thu để xây cất), về nhân quyền… đều bị đàn áp.
Các tổ chức chống đối đều bị dập tắt từ trứng nước vì thiếu sự tham dự của quần chúng khi thông tin bị bưng bít.
Khi thiên tai, bệnh dịch xảy ra thì CSVN kêu cứu với thế giới để các tổ chức thiện nguyện cứu giúp và nhà nước ăn chận. Các tổ chức vô vụ lợi (NGO) đến VIỆT NAM (VN) làm việc đều chịu sự kiểm soát của nhà nước và đảng.
Kinh tế VN xem ra có phát triển nhưng đó chỉ là làm công cho các công ty nước ngoài và lợi nhuận rơi vào tay nhà nước, đảng và các nhóm lợi ích hay các thành phần có liên hệ, hợp tác với nhà nước. Dân đen vẫn nghèo đói.
Mặt khác, văn hóa và giáo dục ngày càng tệ hại. Văn hóa chỉ là cái loa của nhà nước ca tụng đảng CSVN. Giáo dục hoàn toàn trống rỗng khi học sinh đi học phải đóng tiền mà chương trình học chẳng ra gì, chỉ là tuyên truyền, nhồi sọ lý thuyết Mác vô nghĩa.
Nhưng ai có tiền thì tìm cách ra hải ngoại. Người miền Bắc bỏ chạy vào Nam, người miền Nam bỏ chạy ra hải ngoại. Trung Cộng đưa dân Trung Hoa sang VN mua nhà, đất, lập đặc khu, nhập tịch VN nhưng dùng tiếng Hoa công khai trong giao dịch. VN đang từ từ biến thành ngôi sao thứ 5 trên lá cờ TRUNG CỘNG.
Hải ngoại
CỘNG ĐỒNG VIỆT NAM (CĐVN) sau hơn 47 năm đang thay đổi. Các thể hệ tỵ nạn, di tản đã và đang suy tàn. Thế hệ cuối cùng còn biết đến VIỆT NAM CỘNG HÒA (VNCH) đã ngoài 60. Thế hệ 1.5 (1 1/2) trưởng thành trên đất Mỹ có còn bao nhiêu người quan tâm đến đất nước và dân tộc VN?
Trong bối cảnh đó, sinh hoạt CĐVN vẫn còn rời rạc, thiếu tổ chức và lãnh đạo. Giới truyền thông (truyền thanh, truyền hình, báo chí) của CĐVN thiếu sự lãnh đạo chính trị đã gây hoang mang cho người Mỹ gốc Việt khi thông tin về sinh hoạt chính trị địa phương (bầu cử 2020), loan tin về VN thì lại dùng ngôn ngữ Việt cộng (không có văn hóa) thay vì tiếng Việt trong sáng thời VNCH mà không đặt câu hỏi: Chúng ta muốn người dân trong nước biết đến tiếng dưới thời Cộng Hòa hay tiếp tục dùng ngôn ngữ ngu xuẩn của CSVN?
Nếu CSVN đã phải chấp nhận nhạc Vàng và cho lưu hành các sách, tài liệu văn hóa thời VNCH thì tại sao chúng ta lại phải chạy theo ngôn ngữ Việt cộng?
Trở lại với CĐVN vì sao thiếu lãnh đạo chính trị? Vì các tổ chức đấu tranh người Việt hải ngoại (đảng chính trị) đã không có người, kế hoạch cũng như khả năng lãnh đạo. Chuyện đưa người về VN, đấu tranh vũ trang không phù hợp vì người và tiền không có. Ngay cả sự yểm trợ của quốc tế cũng không có.
Vậy chúng ta làm gì sau hơn 47 năm qua?
Tưởng niệm quốc hận 30/4. Tiếp xúc với chính quyền địa phương (Mỹ) để có gì nói với họ? Đòi hỏi nhân quyền tại VN? Chúng ta biết và hiểu gì về chính sách ngoại giao của mỗi nhiệm kỳ tổng thống (Cộng Hòa cũng như Dân Chủ)? Chúng ta (CĐVN) có Thế và Lực đối với chính giới Mỹ hay không?
Hiện nay chúng ta có bao nhiêu tổ chức (đảng) chính trị tại hải ngoại? Sinh hoạt hàng năm là gì? Sau hơn 47 năm chúng ta có kết quả như thế nào?
Chúng ta phải thành thật ghi nhận rằng chúng ta chưa làm được gì gọi là cụ thể cả. Vì thế mới có nhu cầu “liên minh”.
Tại sao liên minh?
Liên minh sẽ làm gì?
Liên minh (alliance) là một kết hợp lỏng giữa các tổ chức (hay quốc gia) để thực hiện một chương trình (hay mục tiêu) chung. Nếu là sự hợp giữa các quốc gia thì rõ ràng vì có khác biệt văn hóa, chính trị… nhưng nếu là các tổ chức (đảng) chính trị trong một quốc gia thì cần xét lại vai trò của một liên minh.
Trường hợp CĐVN hải ngoại phải đối đầu với chế độ độc tài cộng sản trong nước thì các tổ chức chính trị có cần đi đến một liên minh để chống lại sự tấn công của CSVN hay không? Và nếu liên minh thì liên minh như thế nào?
A. Tại sao cần một liên minh?
Vì mỗi tổ chức không đủ mạnh để làm nên XYZ vì khả năng giới hạn (nhân sự, tiền bạc, kế hoạch). Vậy khi ngồi xuống nói chuyện kết hợp thì theo công thức nào?
Mỗi tổ chức đều có lý thuyết, chỉ đạo riêng. Khi các đại diện, lãnh tụ ngồi với nhau thì cái gì sẽ đặt ra để thảo luận? Chúng ta có tin nhau không? Tin như thế nào?
Mục tiêu ABC sẽ được thông qua. Kế hoạch sẽ như thế nào? Ai làm? Làm như thế nào? Bao nhiêu người tham dự? Ai chỉ huy? Ai tổ chức? Ai chi tiền? Làm sao vận động quần chúng tham dự? Làm sao thuyết phục người Mỹ và thế giới yểm trợ?
Thời gian liên minh là bao lâu? Nếu mục tiêu A không thành công thì sao? Đảng chính trị phục vụ CĐVN hay CĐVN phải yểm trợ đảng chính trị? Các tổ chức chính trị xây dựng lý thuyết, nhân lực, vật lực từ đâu?
Khi thành lập liên minh thì đóng góp thế nào? 10%, 30%, 50%?
Nếu trình độ kiến thức, khả năng hoạt động của cán bộ từ mỗi tổ chức khác nhau thì làm sao phối hợp hành động?
Nếu có huấn luyện chung thì ai sẽ huấn luyện? Mỹ hay Việt?
Trở lại vấn đề mục tiêu đặt ra: hải ngoại hay quốc nội? Các tổ chức có đủ tin nhau để chia sẻ những hoạt động trong VN? Tại hải ngoại thì suốt hơn 47 năm qua đã làm được gì? Nếu chúng ta biết CSVN đang xâm nhập, tấn công CĐVN thì chúng ta sẽ làm gì? Đội ngũ cán bộ của chúng ta đã được huấn luyện, chuẩn bị ra sao?
Nếu chúng ta biết với nhau đủ để tin rằng liên minh không phải là trò chơi lừa gạt nhau như thời kỳ kháng chiến chống Pháp (Việt Minh lừa các đảng quốc gia) thì tại sao chúng ta không thành thực ghi nhận thế yếu, khuyết điểm để giúp nhau phát triển thay vì giữ bí mật để tiêu mòn theo thời gian vì “Thời gian và tiến hóa đối lập thống nhất”.
Hãy nhìn lại mỗi tổ chức: một khi vị lãnh đạo chiêu mộ nhân sự mà không có điều tra kỹ thì sẽ gặp những kẻ trở cờ thì đối phó ra sao? Làm sao chúng ta có thể tin người của tổ chức khác một khi các lãnh tụ không tin nhau? Nếu biết “người khôn, của khó”, nhân tài như lá mùa thu thì tại sao chúng ta không đề ra phương án để thực sự đi đến một tổ chức hữu hiệu thay vì “đa đảng” mà chẳng hiệu quả?
B. Vì uy tín của tiền nhân?
Giữa tiền nhân và tương lai dân tộc, chúng ta chọn cái nào?
Còn dân tộc thì dân sẽ tìm hiểu lịch sử, biết đến tiền nhân. Dân tộc suy vong thì ai sẽ biết đến tiền nhân? Đa đảng mà không đối trọng được CSVN thì tại sao không kết thành một đảng có thực lực?
Dân chủ sẽ đến sau khi CSVN sụp đổ. Chưa diệt được kẻ thù mà lo tranh cãi dân chủ có (hay không) cho CSVN tham dự thì chỉ là trò hề dân chủ. Sinh hoạt dân chủ tại VN sẽ do toàn dân tham dự chứ không phải do một nhóm người hải ngoại quyết định.
Bài học về liên minh chỉ thành công khi bước đầu (1) hai tổ chức A và B hợp tác làm được việc X. (2) Rồi (A+B) sẽ mời tổ chức C tham dự công tác Y. (3) Và (A+ B+ C) sẽ mời tổ chức D. Người Việt quốc gia không có gì khác nhau ngoài mục tiêu chấm dứt sự cai trị của đảng cộng sản. Sao lại quá khó khi thực hiện?
Nhưng CSVN không đứng một mình. Sau lưng Việt cộng có Trung Cộng, Nga Sô, Bắc Hàn yểm trợ. Chỉ nói riêng Trung Cộng thôi, chúng ta (các tổ chức đấu tranh hải ngoại) biết gì về sách lược, chiến lược, chiến thuật của giới lãnh đạo TRUNG CỘNG (TC) đang toan tính cho tương lai VN?
Phản đối TC chiếm biển, đảo…hay lên án biến cố Formosa chỉ là ngọn. Chửi bới, kết án CSVN tham nhũng, bán nước chỉ là “Diện” (bề mặt) mà “Điểm” (nội dung, yếu tố chính) CSVN dựa vào TC để sống còn vì không có TC thì Việt cộng sẽ mất phương hướng cho dù vẫn dùng bạo lực từ công an để đàn áp dân.
C. Trung tâm bản vị: Quốc gia
Các yếu tố căn bản của một quốc gia là: (1) Dân tộc là lực lượng gốc. (2) Quốc gia (lịch sử) là tinh thần gốc. (3) Hiến pháp (hay cơ chế chính quyền) là hành động gốc. (4) Tương lai dân tộc là sinh mệnh gốc. (5) Phương thức thực hiện là cách mạng gốc.
Xem ra việc làm của liên minh khá nặng nề.
Trung Tâm Bản Vị: Quốc Gia (P2)
Trần Công Lân
Tháng 2 năm 2023 (Việt lịch 4902)

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s