Bóc hệ gian
Mikhail Sergeyevich Gorbachyov, cựu Tổng Bí Thư đảng cộng sản Liên Xô, mà lý lịch được đào tạo từ đầu đến cuối bằng hệ thống bạo quyền công an trị để điều hành tà quyền độc đảng toàn trị. Nhưng ông đã một sớm một chiều dẹp trọn bộ cộng sản Liên Xô, và bật đèn xanh để các quốc gia chư hầu của Liên Xô đạp đổ cả một hệ thống cộng sản Đông Âu, và ông có một giải thích giờ đã là giải luận: bản chất của người cộng sản là gian. Ăn gian nói dối trong phản xạ trong tin tức qua truyền thông chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm, và nội chất gian làm nên bản chất gian là một hệ thống được mô thức hóa, rồi mô hình hóa ngay trong hệ gian (gian dối, gian trá, gian manh, gian xảo) qua những chặng đường tiến thân-thủ thân-phòng thân của các lãnh tụ tới lãnh đạo, từ quan chức tới cán bộ. Khi tâm lý học, phân tâm học, tâm thần học song hành cùng chính trị học, xã hội học và nhất là tri thức luận cùng nhau hợp tác để thấy nội chất gian, để thấu bản chất gian của các lãnh tụ tới lãnh đạo, từ quan chức tới cán bộ cộng sản, thì đây là loại người: không tôn trọng sự thật, không quý trọng chân lý, không tôn kính lẽ phải. Nên từ ăn gian nói dối, là bước thứ nhất, họ dễ dàng đi thêm bước thứ nhì là đổi trắng thay đen (trong Cải Cách Ruộng Đất). Bước thứ ba là ngậm máu phun người (trong Nhân Văn Giai Phẩm). Bước thứ tư là gắp lửa bỏ tay người (trong Vụ Án Xét Lại). Bước thứ năm là khẩu Phật tâm xà (trong sách lược Trại Cải Tạo).
Và bộ máy độc quyền tuyên truyền trị, từ ngôn ngữ tới tư tưởng, từ tuyên giáo tới báo chí, cái gian của họ trùm phủ lên mọi sinh hoạt xã hội, mọi quan hệ xã hội, mọi tổ chức xã hội, mọi đời sống xã hội, mà nạn nhân lõi chính là dân tộc. Và khi dân tộc bị tiêm nhiễm hệ gian (gian dối, gian trá, gian manh, gian xảo) thì tiếp đến là cả giống nòi với bao thế hệ tương lai sẽ ngụp lặn trong cái gian. Có cả một hệ thống chằng chịt phục vụ cho hệ gian của tuyên truyền trị là cái độc của ngu dân trị, cái ác của công an trị, cái hiểm thanh trừng trị, cái thâm của độc quyền trị. Muốn bóc hệ gian ra khỏi não trạng của một xã hội đã bị lậm vừa bởi cái độc, cái ác, cái hiểm, cái thâm của ĐCSVN từ khi họ cướp được chính quyền rồi độc quyền bằng bạo quyền, thì phải phối hợp để lập được liên minh đạo đức-giáo dục-luật pháp để phục vụ cho liên minh (rất liêm chính) là sự thật-chân lý-lẽ phải.
Nạo hệ bất
Khi bị tiếng đời nguyền rủa là thất nhân bất đức, thì một nhân kiếp xem như đã bị vứt vào bùn nhơ, tệ bại hơn nữa những kẻ đầu đảng, đầu sỏ, đầu sòng, đầu nậu, vừa chủ mưu, vừa tổ chức thì đám này không có nhân cách vì không có nhân tâm, không có nhân tính vì không có nhân từ. Mà đây chính là lý lịch cá nhân tạo nên chân dung xã hội của đại đa số từ lãnh tụ tới lãnh đạo, từ quan chức tới cán bộ của ĐCSVN. Hãy vận dụng chính trị học pháp lý, triết học luân lý và xã hội học tri thức để phân loại rồi phân tích, để giải thích rồi giải luận về gốc, rễ, cội, nguồn của hệ bất (bất tài, bất lực, bất chính, bất lương, bất nhân). Bất tài từ quản lý xã hội tới quản trị đất nước, tạo ra lầm than cho Việt tộc từ khi cướp được chính quyền, và luôn giữ độc quyền cho tới nay. Cụ thể là bất tài trước phương trình phát triển đất nước-tiến bộ xã hội-văn minh dân tộc, mà nền của phương trình này là phát triển kinh tế-tiến bộ giáo dục-văn minh đối ngoại. Bạo quyền độc đảng toàn trị của ĐCSVN độc-tài-nhưng-bất-tài là một hệ luận đã và đang làm ra bao hệ lụy cho đất nước, xã hội và dân tộc. Bất lực trong chiến lược phát triển đất nước; dắt xã hội Việt vào quỹ đạo của tiến bộ khoa học; kỹ thuật, đưa dân tộc vào không gian như các quốc gia láng giềng cùng tam giáo đồng nguyên với ta: Nhật bản, Đài Loan, Hàn quốc… Khi nhân dân đã thấy và thấu là lãnh đạo, quan chức của ĐCSVN không tâm mà chẳng có tầm, thì đây là một trong những thảm bại lớn nhất của ĐCSVN. Bất chính vì bạo quyền luôn sinh ra tà quyền, không tuân thủ luật pháp, không tôn trọng công pháp, ngày ngày biến tư pháp thành công cụ cho bạo quyền công an trị và tà quyền tham nhũng trị, kẻ cả ngồi xổm lên hiến pháp với với độc quyền bằng độc đảng, mang cái đểu cáng của Mã Giám Sinh: “Ghế trên ngồi tót sỗ sàng”. Bất lương là bản chất tạo ra phản xạ bòn rút thuế má của dân tộc, nạo vét tài nguyên của đất nước bằng hệ tham (tham quyền, tham quan, tham ô, tham nhũng), tổ chức một mạng lưới sân sau-ô dù-chống lưng-lót tay-phong bì, với tư cách âm binh của Tú Bà: “Đưa người cửa trước, đón người cửa sau”. Bất nhân vì rỗng tài năng, trống đạo đức, vắng giáo dục, nên thích trộm, cắp, cướp, giựt, biến dân hiền thành dân oan, biến dân lành thành dân đen, bất nhân nên thất đức với vô-tư-cách như Sở Khanh: “Nói lời rồi lại nuốt lời như chơi”. Ngày nào, đất nước, xã hội, dân tộc không nạo hết, nạo sạch, nạo trọn hệ bất của bọn bất nhân này thì ngày đó đừng mong cầu tới chuyện phát triển đất nước-tiến bộ xã hội-văn minh dân tộc.
Xóa trọc
Khi bọn tham quan khai thác hệ tham (tham quyền, tham ô, tham nhũng, tham tiền) để trở thành trọc phú trong các biệt phủ mà ta có thể gọi là trọc phủ. Đây là bọn gian, lận, tráo, lừa để vơ vét tiền, nhưng suốt kiếp sẽ là những kẻ không có văn hóa. Tức là không có giáo dục trong đạo lý đối nhân xử thế, vì chúng đã hại người cướp của, chúng lại không có mỹ quan để làm nên mỹ cảm, mỹ lý để làm ra mỹ luận, để nghệ thuật được song hành cùng nội thất của chúng. Trọc phủ của chúng xây lên từ tiền bạc của nhân dân mà chúng trộm, cắp, cướp, giật được, mà còn là nơi có quái phẩm của những kẻ tới từ chuyên chính vô tri, vô tri, vô luân, vô luật, tựu chung là chuyên chính vô học. Rỗng tri thức thẩm mỹ, trống trí thức mỹ cảm, vắng nhận thức mỹ quan, nên chúng giầu-tiền-mà-không-sang-não, loại trưởng giả học làm sang, nhưng càng làm sang càng bày cái ngu, trưng cái dốt, vạch cái bần hàn từ lý trí ngoại thất tới trí tuệ nội thất. Bi kịch của chúng là khoe nhà để khoe của, mà càng khoe thì nhân dân thấy chúng càng mạc vận trong chính súc kiếp của chúng; loại nội thất mạ vàng, kiểu nguyên tổng bí thư Nông Đức Mạnh. Một loại mạ vàng đầy phèn trong phong cách, đầy bùn trong tư cách, nên chúng làm sao có được nhân cách xây dựng từ nhân phẩm, chúng không biết lấy nhân tri để dựng nhân bản, không biết lấy nhân trí để tạo nhân vị. Nên chuyện thành công nhờ nhân hậu qua nhân tâm, nhân từ, nhân nghĩa hoàn toàn không có trong toan tính trọc-vì-tiền của chúng. Chúng khoe biệt phủ xong là khoe xe, khoe vàng, khoe kim cương, rồi khoe luôn hành vi tiêu hoang xài phí của chúng, nhưng ngược lại hành tác khoe để phô trương, chúng lại có hành động của loại âm binh toan tính trong âm giới phạm pháp. Chúng mua biệt thự, thẻ cư trú, mua quốc tịch của các nước tư bản phương Tây, mà bộ máy tuyên truyền của chúng gọi là “tư bản đang giãy chết”. Khi gian quan cùng gian thương trong không gian trọc giới của chúng, thì nhân dân, dân tộc, giống nòi ai chết mặc ai, mà tiền thầy bỏ túi của chúng. Hãy xóa trọc bằng sự thông minh tỉnh táo, sự thông thái sáng suốt khi có cuộc đổi đời vì dân chủ: không đập phá hoặc thiêu đốt các biệt phủ của chúng mà hãy biến các biệt phủ này thành nhà trẻ, viện dưỡng lão… Hãy có chính sách minh bạch để thâu lại tiền của, vàng bạc, gia sản bất chính của chúng, cùng lúc hợp tác với công pháp quốc tế để điều tra về tiền của của chúng tại các ngân hàng phương tây. Hãy đưa tất cả thành quả điều tra này vào tài sản của nhân dân cho các chính sách an sinh xã hội.
Tẩy “nổ”
Văn hóa “nổ” được các lãnh tụ và lãnh đạo, rồi từ quan chức tới cán bộ của ĐCSVN được gieo vào xã hội Việt qua tuyên truyền trị, từ tuyên ngôn tới chính sách, rồi được cấy vào não bộ của dân tộc để thành loại não trạng chứa toàn những chuyện “nổ”, tức là những lời nói láo, xạo, giả, dối. Thói nói gian khai dối biến tai họa thành thành tích, biến khuyết điểm thành chiến công, biến ngu dân thành chiến tích, giờ đã thành phản xạ của nhiều người. Vì từ lâu nó đã vào phản xạ của bộ máy tuyên truyền, nó lậm sâu vào tổ chức xã hội, sinh hoạt xã hội, quan hệ xã hội, đời sống xã hội, để giờ nó ăn sâu bám rễ vào bao thế hệ, từ gia đình tới học đường, từ nghề nghiệp tới tới văn hóa… Một loại văn hóa “nổ”, không cần biết sự thật, chân lý và lẽ phải, bất chấp quan hệ bình thường giữa người và ta, gặp kẻ xa người lạ là khoe, là lòe, là phô trương những kết quả, những thành quả không có thật! Và tha nhân biết được là láo, là xạo, thì họ “cười trong bụng” vì cái ngô nghê trong ngu dốt, vì cái ngờ nghệch trong dại khờ, cụ thể là khôn quá hóa dại, tự mình nhận lãnh những hậu quả tai hại không sao lường hết được. Một ông chủ tịch nước kiêm tổng bí thư của ĐCSVN “tuyên bố nổ”: “Bóng tối trùm phủ toàn cầu trong đại dịch, nhưng mặt trời vẫn tỏa sáng tại Việt Nam”, cặp kè cùng “tuyên thệ nổ” khi ông thủ tướng tự vỗ ngực chỉ có Việt Nam biết diệt dịch cúm Tàu năm 2020 nên: “Những cái cột đèn bên Mỹ mà biết đi, chúng nó cũng về Việt Nam”. Để cho bây giờ đại dịch cúm Tàu bùng phát trên toàn bộ đất nước hè 2021 này, thì nhân dân tỉnh táo trong sáng suốt đã khuyên: “Hai ông lãnh đạo này nên độn thổ hay “đội quần” mỗi lần ra khỏi nước!”. Tai họa và hậu quả của loại văn hóa “nổ” này, ta phải tẩy, xóa, khử, triệt càng sớm càng hay, vì “nổ” là sống trong ảo tưởng, đi trong ảo vọng, chạy trong ảo kiếp, tự mình giết nhân kiếp của mình, khi nhiều người chưa đi ra khỏi nước mà đã tự ý tuyên bố là “Đất nước Việt đẹp nhất, người Việt giỏi nhất, ẩm thực Việt ngon nhất, quân đội Việt mạnh nhất…”. Thật là thảm họa cho dân tộc, thảm trạng cho giống nòi, khi mới có vài di tích được UNESCO công nhận mà đã nổ, đã khoe. Khi ta có một di tích, một tác phẩm, một kỳ tài, một công trình, thì ta hãy dạy dỗ cho con cháu của chúng ta biết là thiên hạ đã có gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần ta, mà họ không khoe, không “nổ”. Vì hành vi khiêm tốn của tha nhân, hành tác nhún nhường của thiên hạ, hoàn toàn không “nổ”, vì thái độ khiêm cung của họ vừa là một giáo lý tỉnh táo, vừa là một sự thông minh sáng suốt.
Trừ “ve”
Có nhiều loại ký sinh trùng khác nhau, thường thì con người nhìn không thấy, nhưng ve chó là loại ký sinh dễ nhận ra, và là loại mà con người rất tởm, nhắc tới ve chó là nhắc tới một sinh vật đáng tởm, tởm tới lợm giọng. Mà tiếng Việt vừa sắc trong ngữ vựng, vừa nhọn trong ngữ văn, và nhất là vừa «điếng» trong ngữ pháp, khi nhân dân hiện nay gọi đám đại biểu Quốc Hội là bọn ve chó! Thật kinh hoàng cho một tên gọi xã hội là tên một ký sinh trùng, ăn nhờ ở đậu đáng tởm nhất! Có phải là đám đại biểu Quốc hội không những là công cụ kệch cởm cho bạo quyền độc đảng toàn trị, mà cũng là loại ký sinh ăn tàn phá hại một cách bỉ ổi nhất. Trừ rất ít đại biểu dám nói -nhưng cũng không dám nói nhiều- một số sự thật, còn lại gần 500 đại biểu đã nhận súc phận của ve chó là cúi đầu-nhắm mắt-khom lưng-khoanh tay-quỳ gối trước bạo quyền độc đảng toàn trị của ĐCSVN. Để được cắm đầu-nhíp mắt-khòm lưng-bám tay-xiết gối để hút máu dân, biến quyền lợi được ĐCSVN bố thí để làm tư lợi trong nhiệm kỳ đại biểu của mình, vụ lợi ngay trên tiền thuế của dân, với danh xưng: ông nghị, bà nghị, nhưng tư cách thì nhân dân đã nhận ra và đặt tên là: ve chó. Khi chính trị học tri thức và xã hội học lý lịch, khi cùng nhau nghiên cứu qua khảo sát, điều tra bằng điền dã, thì sau lý lịch cá nhân của mỗi đại biểu, là một loại chân dung chung của loài tôi tớ cho tà quyền độc đảng chuyên chính vô tri, vô minh, vô giác, vô cảm, tựu chung là chuyên chính vô học. Loại chân dung chung là gì? Ra sao? Câu trả lời là tư cách -không nhân cách- của các vị đại biểu này xuất hiện qua ba chân dung. Thứ nhất là thượng đội hạ đạp, và vẫn tiếp diễn phản xạ cúi đầu-nhắm mắt-khom lưng-khoanh tay-quỳ gối. Thứ nhì là lừa thầy phản bạn, để được có phản xạ cắm đầu-nhíp mắt-khòm lưng-bám tay-xiết gối để hút mọi bổng lộc mà ĐCSVN bố thí. Thứ ba là ăn cháo đá bát, và sau khi được ăn uống no nê, tiêu xài thỏa thích, chúng không quên tham gia vào tham nhũng để vơ vét tiền tài của nhân dân, tham dự vào tham ô để nạo vét tài nguyên của đất nước, và không quên mua nhà, mua quốc tịch ngoại quốc để tìm đường cao bay xa chạy, khi vật đổi sao dời trước ngày dân chủ tới. Trong học thuật, thì vừa phải tôn trọng sự thật khách quan, vừa phải tuân thủ chân lý khoa học, mà các hình ảnh ve chó, rùng rợn quá, nhưng nói lên đúng cái thảm bại ngay trong nhân phẩm, cái thảm họa ngay trong nhân kiếp của đám đại biểu Quốc Hội. Việt tộc có phương pháp luận đặt tên để vạch mặt chỉ tên thật sắc, thật nhọn, thất «điếng», và quả là thật đáng sợ và đáng phục!
Lê Hữu Khóa
Giáo sư Đại học * Tiến sĩ quốc gia trường gia Cao học khoa học xã hội Paris * Tiến sĩ xã hội học Đại học Nice-Sophia Antipolis * Giám đốc Ban Cao học châu Á * Giám đốc biên tập Anthropol-Asie * Chủ tịch nhóm Nghiên cứu Nhập cư Đông Nam Á * Cố vấn Chương trình chống Kỳ thị của UNESCO – Liên Hiệp Quốc * Cố vấn Trung tâm quốc tế giáo khoa. Paris * Cố vấn thẩm định giáo dục và nghiên cứu đại học Bourgone-Franche-Comté * Biên tập viên tập chí Hommes&Migrations * Thành viên Hội đồng khoa học bảo tàng lịch sử nhập cư * Thành viên Hội đồng khoa học Viện nghiên cứu Đông Nam Á * Hội viên danh dự nhóm Thuyết khác biệt, Học viện nghiên cứu thế giới.